trong làng
thơ Việt Nam. Chính cái chất nôm na
trong thơ của Bà đã tạo nên một chất men xúc tác mãnh liệt
trong lòng người đọc. Người ta ngây ngất, hỉ hả, khoái trá với cái thứ ngôn ngữ “nhà quê, mách qué” như: đỏ lòm lom, già tom, mân mó, tấp tênh, lún phún,[r]