danh trong xã hội cũ (họ sống lầm lũi , vật vờ như những cái bóng trong bóng tối dầy đặc bao phủ kín mít của phố huyện nghèo mà buồn chán). - Cái chất thơ ấy còn được thể hiện ở nghệ thuật, ở giọng điệu văn Thạch Lam. BÀI LÀM: Trên văn đàn văn học Việt Nam trước cách mạng tháng tám, <[r]
người, điểm khác với truyện ngắn Hai đứa trẻ của Thạch Lam. Với Thạch Lam, bóng tối vừa mang nghĩa biểu trưng cho cuộc sống tù đọng,quẩn quanh nơi phố huyện vừa được sử dụng như phông nền chính nhằm làm nổi bậtba loại ánh sáng: a) Ánh sáng nơi phố huy[r]
mà không bán được bao nhiêu, hai chị em Liên xem phở bác Siêu như một thứ quà xa xỉ, một người muahàng đến nửa bánh xà phòng cũng phải mua chịu… Thật ra cần chú ý hơn đến những mấu đối thoại rờirạc đã nói ở trên. Dụng công của Thạch Lam cũng như hồn văn của truyện chính toát lên[r]
bụi, vẻ lung lay của bóng đèn, bóng người, ánh nhấp nháy của ngàn sao và đom đóm, tiếng động mơ hồ, khe khẽ của loạt hoa bàng rụng xuống vai…Tuy nhiên, việc đánh lạc hướng kia chỉ diễn ra từng lúc một, và nhân vật của truyện lại trở về với thực tại túng thiếu, lam lũ, để tiếp đó rơi vào trạng thái c[r]
III/Kết luận Truyện “Hai đứa trẻ” vừa hiện thực vừa mang màu sắc lãng mạn. Cảnh đợi tàu thật xúc động. Một ngồi bút tinh tế tạo ra những trang văn xuôi nhẹ nhàng đầy chất thơ. Một trái tim đầy tình người. Văn Thạch Lam cho ta nhiều nhã thú, đúng như nhà văn Nguyễn[r]
Thạch Lam đã lay động đến cõi sâu thẳm nhất của tâm hồn conngười và thức tỉnh họ bằng những nỗi đauNếu như các nhà văn thuộc Tự lực văn đoàn miêu tả cuộc sống với tất cả những gì dẹp nhất, trong sángnhất thì Thạch Lam lại tìm cho mình một lối đi riêng. Dưới con mắt của ôn[r]
Ánh sáng cháy rực trong tiềm thức Liên, đó là ánh sáng của ước mơ, là quá khứ tốt đẹp của Liên “_mẹ Liên dọn ngay từ khi cả nhà _ _bỏ Hà Nội về quê ở, vì thầy Liên mất việc”, _con tàu đi[r]
lẩn khuất sau màn đêm dáy đặc, không gian của phố huyện thoáng giao động rồI lạI trở về như xưa. Tâm trạng của Liên bây giờ chẳng biết nên vui hay nên buồn. Vui có lẽ đúng hơn vì hàng ngày chuýên tàu vẫn là niềm mong mỏI của chị. Có ngườI nói “chờ đợI là một điều khủng khiếp”; song, không có gì để c[r]
và cố thức để chờ đợi chuyên tàu đi qua. Đấy là tâm trạng buồn, nuối tiếc, biết tìm niềm vui, tìm hi vọngdù trong phút chốc thôi - giữa cuộc sống quẩn quanh chưa có lối thoát.Ở phần đầu của truyện ngắn, Thạch Lam miêu tả nỗi buồn của Liên trước buổi chiều sắp tàn bằng nhữngcâu văn như[r]
thành hiện thực. Hình tượng ánh sáng và bóng tối ở Hai đứa trẻ khi đặt vào diễn biến nội tâm tinh tế, phức tạp của Liên trong cảm nhận độ dày của bóng tối từ chiều đến đêmkhuya mới thấy rõ giá trị của nó, thấy được độ "khát thèm được chiếu sáng và được đổi thay"(7) của hai
Ánh sáng con tàu - ánh sáng thức tỉnh đời sống tỉnh lẻ, như một cầu nối từ hiện tại (ánh sáng phố huyện) về quá khứ (ánh sáng đô thị), rồi hướng tới tương lai (ánh sáng đô thị).Từ đây ánh sáng, bóng tối không còn mang nghĩa thực nữa mà mang nghĩa biểu tượng, biểu tượng của ước mơ, của khát khao hạnh[r]
Ánh sáng con tàu - ánh sáng thức tỉnh đời sống tỉnh lẻ, như một cầu nối từ hiện tại (ánh sáng phố huyện) về quá khứ (ánh sáng đô thị), rồi hướng tới tương lai (ánh sáng đô thị). Từ đây ánh sáng, bóng tối không còn mang nghĩa thực nữa mà mang nghĩa biểu tượng, biểu tượng của ước mơ, của khát khao hạn[r]
Ánh sáng con tàu - ánh sáng thức tỉnh đời sống tỉnh lẻ, như một cầu nối từ hiện tại (ánh sáng phố huyện) về quá khứ (ánh sáng đô thị), rồi hướng tới tương lai (ánh sáng đô thị).Từ đây ánh sáng, bóng tối không còn mang nghĩa thực nữa mà mang nghĩa biểu tượng, biểu tượng của ước mơ, của khát khao hạnh[r]
ta rất dễ bỏ qua, trong một câu chuyện đan xen những yếu tố hiện thực – thi vị trữ tình, với những ấntượng và cảm giác không thể phai mờ về cuộc sống và con người phố huyện.4. Đó là cuộc sống đã được nhà văn tái hiện bằng tất cả những ấn tượng đậm nét nhất của một thời dĩvãng. Không gian được dựng l[r]
trường hợp này, nhận xét của An có ý nghĩa khắc sâu chủ đề tư tưởng "cuộc sống đang tàn lụi" của nhà văn. Để thấy rõ điều này, cần phải đặt câu nói của An trong hệ thống những câu văn khác của tác phẩm. Chúng tôi muốn nói tới ba câu văn, đoạn văn sau: - "Hôm nay, ngày phiên mà bán hàng cũng chẳng ăn[r]
phố huyện vào đêm: “ Liên ngồi lặng im bên mấy quả thuốc sơn đen, đôi mắtchị bóng tối ngập đầy dần và cái buồn của buổi chiều quê thấm thía vào tamhồn ngây thơ của chị”.Trong sự đối lặp sáng- tối đó, bóng tối là gam màu chủ yếu. Bóng tối dàyđặc mênh mang khắp một vùng còn ánh sáng thì mờ nhạt, nhỏ n[r]
chết đi được mất! Đã thế, hắn phải chửi cha đứa nào không chửi nhau vớihắn. Nhưng cũng không ai ra điều. Mẹ kiếp! Thế có phí rượu không? Thếthì có khổ hắn không? Không biết đứa chết mẹ nào lại đẻ ra thân hắn chohắn khổ đến nông nỗi này? A ha! Phải đấy hắn cứ thế mà chửi, hắn cứchửi [r]
với cái tối của quang cảnh phổ chung quanh”. Cảnh nheo nhóc của gia đình bác xẩm.. đã tạo nên vẻ tiêuđiều, vô vọng. Và nhà văn thương cảm, xót xa: “Chừng ấy con người trong bóng tối mong đợi một cái gìtươi sáng cho cuộc sống nghèo khổ hàng ngày của họ”.3. Cảnh phố huyện khi tàu đêm đi qua và ước vọn[r]
Tuy là một thành viên của Tự lực văn đoàn nhưng tư tưởng thẩmmĩ cùa Thạch Lam đi theo một hướng riêng. Văn chương của ôngthường hướng vể một tầng lớp tiểu tư sản, trí thức nghèo vànhững con người bé mọnTruyện ngắn Hai đứa trẻ và ngòi bút Thạch Lam.BÀL[r]