1. Lí do chọn đề tàiVăn học Việt Nam hiện đại phát triển qua nhiều giai đoạn. Mỗi giai đoạn để lạinhững thành tựu riêng. Văn học thời kì đổi mới, hòa trong công cuộc đổi mới đất nước,đã có những đổi mới về tư duy nghệ thuật, đạt được những thành tựu bước đầu. Trên conđường đổi mới văn học ấy, đặc bi[r]
thuỷ chung của một độc giả dành cho một tác phẩm gối đầu giờng. Điều ấy, cha Kiên không bao giờ có đợc khi mà ngời duy nhất biết về nỗi cô độc trong ông là cô bé Phơng 16 tuổi. Nỗi buồn chiến tranh còn là ký ức về một mối tình đau xót giữa Kiên và Phơng. Phơng là ngời yêu duy nhất và cũng là[r]
- Khi thay thế các trạng thái tâm hồn: buồn, giận, ưu tư, bằng những động tác hậu quả của các trạng thái đó, hoán dụ có tác dụng kích động, gây cảm xúc. Tất cả những yếu tính trên đây được tận dụng trong tiểu thuyết, kịch, điện ảnh, * Trong địa hạt tiểu thuyết, biện pháp hoán dụ[r]
Nhưng càng đi sâu càng lạnh. Ta thoát lên tiên cùng Thế Lữ, ta phiêu lưu trong trường tìnhcùng Lưu Trọng Lư, ta điên cuồng với Hàn Mặc Tử, Chế Lan Viên, ta đẳm say cùng XuânDiệu. Nhưng động tiên đã khép, tình yêu không bền, điên cuồng rồi tỉnh, say đẳm vẫn bơ vơ. Tangơ ngẩn buồn trở về[r]
Nhân vật nếm trải là một trong những đặc điểm cơ bản của thể loại tiểu thuyết. Đây là loại nhân vật có nhiều trải nghiệm trong cuộc đời với những thăng trầm và khổ đau. Bài nghiên cứu này được thực hiện nhằm làm rõ về những biểu hiện nhân vật nếm trải trong tiểu thuyết Ăn mày dĩ vãng của Chu Lai, đó[r]
Nơi nào có ý chí, nơi đó có con đường "NƠI NÀO CÓ Ý CHÍ, NƠI ĐÓ CÓ CON ĐƯỜNG" - Cuốn sách đánh thức tôi, và có thể, cả bạn nữa… Tôi muốn bắt đầu bài giới thiệu về cuốn sách đã có ý nghĩa đặc biệt với tôi bằng câu chuyện nhỏ trong phim hoạt hình “Trò chuyện với chú chó trắng” của Nhật. Chuyện kể r[r]
tại một tập thể nhân dân có sức sống bền bỉ, có sức mạnh hoà hợp luôn tiếp sức chongười anh hùng làm nên những chiến công hiển hách. Hình tượng nhân dân trong sửthi thường được thể hiện thông qua những nhân vật cụ thể: nhân vật người già, nhânvật phụ nữ và nhân vật số đông.Hình ảnh những người già t[r]
bóp nghẹt tâm can nhưng đã vượt lên thói ích kỉ làm hạ thấp giá trị con người để trở nên nhân ái, vị tha, cao thượng hơn : Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm, / Cầu em được người tình như tôi đã yêu em.Giữa hai dòng thơ là một nghịch lí, mâu thuẫn mà khối óc sáng suốt khó có thể lí giải bằng lí lẽ[r]
Ngày xửa ngày xưa, có một hòn đảo – nơi mà tất cả những cảm xúc sinh sống: Hạnh phúc, Nỗi buồn, Tri thức, và tất cả những người khác, gồm cả Tình yêu.. Một ngày kia, mọi người được thông[r]
Nói đến thơ là nói đến nhạc điệu, vần điệu. Đoạn thơ trên đây có điệu thơ nhẹ nhàng, đằm thắm. Vần thơ phong phú, nhạc điệu dư ba. Sự phối hợp giữa vần bằng và vần trắc, giữa vần liền và vần cách rất tinh tế, nhịp nhàng. Từ qua” bắt vần với xa” và ra; chữ nhỏ” hiệp vẫn với vỗ, đọc lên nghe rất thú v[r]
mới chỉ có 30 gia đình người Walloon nói tiếng Pháp và 50 hộ nông dân nam Hà Lan tới lập nghiệp. Thế mà chỉ thời gian ngắn người ở đâu cứ un ùn đổ tới thành lập hệ thống canh tác bên sông, dẫn tới các tranh chấp liên miên suốt 200 năm để giành lấy các vùng đất. Hiến pháp bang New York ra đời năm 184[r]
Bài ca thể hiện chân thực và cảm động một tâm trạng phổ biếntrong tình yêu của người bình dân xưa: chua xót, tủi buồn chotình duyên trắc trở; đồng thời bài ca cũng man mác một giọngđiệu than thở, tủi hờn cho thân phậnTrèo lên cây khế nửa ngày,Ai làm chua xót lòng này, khế ơi!Mặt trăng[r]
Fauré đã viết nhạc nền cho vở kịch nói của Maeterlinck khi nó lần đầu được dàn dựng ở Luân Đôn năm 1898, theo một hợp đồng mà Debussy đã từ chối (phiên bản dàn dựng trong đó nữ diễn viên Patrick Campbell đóng vai Mélisande). Bản nhạc Sicilienne trích từ tổ khúc "Pelléas và Mélisande" của Fauré đã tr[r]
Đó là ngày hai ta bình lặng đi bên nhau, cái danh “người yêu” như một chiếc áo quá khổ mà không có lối thoát. Bỏ thì thương mà vương thì tội.Anh hay trách em vì em suy nghĩ linh tinh, đôi khi bên anh em hỏi những câu khiến anh giận. Em biết anh buồn, nhưng em không thể không nghĩ. Con gái mà,[r]
Nguyễn Đình Thi đã chỉ rõ: sáng tạo ra cái đẹp là thiên chức củanhà nghệ sĩ; cái đẹp là đặc trưng của văn nghệ - cái đẹp của thiênnhiên, cái đẹp của con người, cái đẹp của cuộc sống.Tiếng nói của văn nghệ được Nguyễn Đình Thi viết vào năm 1948, tại chiến khu Việt Bắc thời khángchiến chống Pháp. Văn[r]
Trong phong trào thơ mới giai đoạn 1932-1945 có lẽ nồng nàn, lãng mạn nhất là Xuân Diệu, điên cuồng nhất thì chính là Hàn Mặc Tử, rồi buồn nhất thì có lẽ không ai qua được Huy Cận. Nỗi buồn của Huy Cận không phải là nỗi buồn tình yêu đôi lứa, mà là nỗi buồn đời, buồn thân phận nổi trôi. Có người nói[r]
Là cái gì?? Yêu??? Từ bé cứ hay mơ mộng... Khi lớn lên...Mình sẽ có 1 người để yêu thương..để chăm sóc...và được chiều chuộng.. Nhưng !! Khi lớn lên... Lúc trưởng thành... Chợt ...Nhận ra... Ngày bé..Mơ mộng nhiều quá... Vì...Sự thật không phải như ta mơ mộng... Sự thật là.... Khi yêu... Sẽ áp lực v[r]
một thời kỷ niệm đã không quay về đêm dài phố vắng tái tê ngât ngây hương rượu em về cùng ta Hỡi thế gian ai là người giỏi toán Xin giải dùm bài toán tình yêu Giả sử rằng tôi yêu người ấ[r]
ngâm-Đặng Trần Côn” đã có điểm chung: cảnhbuồn người buồn Sự đồng điệu giữa thiênnhiên và con người.“Cảnh buồn người thiết tha lòng”.“Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầuNgười buồn cảnh có vui đâu bao giờ” (Truyện Kiều)- Sương, tiếng côn trùng, tiếng mưa phun: hình ảnhvà âm thanh như[r]
"ấy" để rồi cuối cùng khi gặp được người "ấy" ta mới biết "món quà" Chúa ban có ý nghĩa biết bao. 8.Chỉ mất một phút để cảm thấy say đắm ai đó, một giờ để thích và một ngày để yêu. Nhưng ta sẽ mất cả cuộc đời chỉ để quên một người 9.Khi bỏ qua tất cả cảm xúc, niềm si mê, sự lãng mạn mà ta vẫn thấy[r]