rực của bó đuốc tẩm dầu, mùi mực thơm, màu trắng của tấm lụa bạch như xua tan đi bóng tối ngục thất đầy mãng nhện, tổ rệp, phân gián, phân chuột. Ánh sáng đỏ rực của bó đuốc hay ánh sáng thiên lương làm cho hình ảnh tử tù Huấn Cao thêm ngạo nghễ, uy nghi. Cổ đeo gông, chân vướng xiềng,[r]
khen mùi mực thơm, "thở dài" đỡ viên quản ngục đứng thẳng người dậy, nói: " Tôi bảo thực đấy, thầy quản nên tìm về nhà quê mà ở đã, rồi hãy nghĩ đến chuyện chơi chữ. Ở đây khó giữ thiên lương cho lành vững và rồi cũng đến nhem nhuốc mất cái đời lương thiện đi". Hình ảnh quản ngục "nước mắt rỉ vào kẽ[r]
NGHỆ THUẬT:_ - Với nghệ thuật xây dựng nhân vật điển hình độc đáo, nghệ thuật xây dựng hình ảnh biểu trưng đặc sắc cùng giọng văn châm biếm mỉa mai, cách xây dựng hình ảnh đối lậ[r]
? “Viên quản ngục khổ tâm nhất là có một ông Huấn Cao trong tay mình, dưới quyền mình mà không biết làm thế nào mà xin được chữ. Không can đảm giáp lại mặt một người cách xa y nhiều quá, y chỉ lo mai mốt đây, ông Huấn bị hành hình mà không kịp xin được mấy chữ, thì ân hận suốt đ[r]
chữ”. Viên quản ngục khổ tâm nhất là có một ông Huấn Cao trong tay mình, dưới quyền mình mà không biết làm thế nào mà xin được chữ. Không can đảm giáp lại mặt một người cách xa y nhiều quá, y chỉ lo mai mốt đây, ông Huấn bị hành hình mà không kịp xin được mấy chữ, thì ân hận suố[r]
- Có thể, sau khi Huấn Cao bị giải vào Kinh thụ hình thì cũng là lúc ngục quan trả áo mũ, “tìm về nhà quê mà ở” để giữ lấy thiên lương cho lành vững và thực hiện cái sở thích chơi chữ bấy nay? Nguyễn Tuân đã xây dựng ngục quan bằng nhiều nét vẽ có thần. Ngoại hình thì “đầu đã đi[r]
nhưng để lại ấn tượng sâu sắc cho những ai đã thấy, đã nghe, đã từng được thưởng thức nét chữ của ông. Sống trên cõi đời này, Huấn Cao đã đứng lên đấu tranh vì lẽ phải; đã xoá tan bóng tối hắc ám của cuộc đời này. Chính vì vậy, hình tượng Huấn Cao đã trở nên bất tử. Hu[r]
áo mũ, “tìm về nhà quê mà ở” để giữ lấy thiên lương cho lành vững và thực hiện cái sở thích chơi chữ bấy nay? Nguyễn Tuân đã xây dựng ngục quan bằng nhiều nét vẽ có thần. Ngoại hình thì “đầu đã điểm hoa râm, râu đã ngả màu”. Một con người ưa sống bằng nội tâm; cái đêm hôm trước đón nhận tử tù[r]
Giữa chốn ngục tù tàn bạo, không phải kẻ thống trị làm chủ mà làngười tù làm chủ, cái thiện vẫn hiện lên mạnh mẽ chiến thắngđược cái ác.I. Tác giả và tác phẩm1. Tác giảNguyễn Tuân (1910-1987) quê ở làng Mọc, nay thuộc phường Nhân Chính, quận Thanh Xuân, Hà Nội.Ông sinh ra trong một gia đình nho học[r]
Tô Hoài không “cũ” trong đời sống hôm nay. 2.2 . Nghệ thuật xây dựng nhân vật Người ta thường nói Tô Hoài là nhà văn của chuyện đời thường, do đó nhân vật trong tác phẩm của ông thường được xây dựng ở mặt đời thường nhất, đặt nhân vật trong môi trường sinh h[r]
thẳng, hồi hộp. Y thừa biết tính ông Huấn “vốn khoảng, trừ chỗ tri kỉ, ông ít chịu cho chữ”. Làm sao đây, chỉ trong ít ngày để có thể lấp đầy khoảng cách giữa “cai ngục” và “tử tù”, để thành “tri kỉ” của ông Huấn? “Viên quản ngục khổ tâm nhất là có một ông Huấn Cao trong[r]
nhà quê mà ở” để giữ lấy thiên lương cho lành vững và thực hiện cái sở thích chơi chữ bấy nay? Nguyễn Tuân đã xây dựng ngục quan bằng nhiều nét vẽ có thần. Ngoại hình thì “đầu đã điểm hoa râm, râu đã ngả màu”. Một con người ưa sống bằng nội tâm; cái đêm hôm trước đón nhận tử tù, ông sống tron[r]
biết nâng niu những kẻ tầm thường lên ngang tàng với mình.Quay cảnh “cho chữ” diễn ra thật lạ, quả là cảnh tượng “xưa nay chưa từng có”. Kẻ tử từ “cổ đeo gông,chân vướng xích” đang “đậm tô từng nét chữ trên vuông lụa bạch trắng tinh” với tư thế ung dung tự tại,Huấn Cao đang dồn hết tin[r]
Bên cạnh viên quản ngục, thầy thư lại thì Huấn Cao - mội tử tù có khí phách hiên ngang, rất tài tử, coi trọng thiện lương - đãđược nhà văn Nguyễn Tuân xây dựng một cách tài hoa, độc đáo,đầy ấn tương.Truyện chỉ có ba nhân vật xoay quanh chuyện cho chữ trong nhà giam tử tù.[r]
một ngày kia treo ở nhà riêng mình một câu đối do ông Huấn Cao viết". Ngục quan đang sống trong bikịch: y tâm phục Huấn Cao là một nguời chọc trời quấy nước nhưng lại tự ti , “cái thứ mình chỉ là một kểtiểu lại giữ tù". Viên quản ngục khổ nhất là "có một ông Huấn <[r]
Chữ người tử tù là một tác phẩm xuất sắc nhất trong tập truyệnngắn Vang bóng một thời của Nguyễn Tuân.Chữ người tử tù là một tác phẩm xuất sắc nhất trong tập truyện ngắn Vang bóng một thời của NguyễnTuân.Để hiểu truyện này, thiết tưởng phải nắm được đôi nét về nghệ thuật chơi chữ truyền thống[r]
Ở Huấn Cao ánh lên vẻ đẹp của cái “tài” và cái “tâm”. Trong cái “tài” có cái “tâm” và cái “tâm” ở đây chính là nhân cách cao thượng sáng ngời của một con người tài hoa. Cái đẹp luôn song song “tâm” và “tài” thì cái đẹp đó mới trở nên có ý nghĩa thực sự. Xây dựng hình tượng nhân vật Huấn Cao, nhà văn[r]
lương, quí cái đẹp, ý thức được giá trị cái đẹp. Bởi vậy chỉ cho chữnhững người có nhân cách, có tấm lòng bè bạn.+ Trọng thiên lương:. Cảnh cho chữ → chủ động cho chữ.. Khuyên viên quản ngục: Thay đổi chỗ ở, thay đổi nghề .+ Hành động cho chữ biểu hiện sự cúi đầu trước tấm lòng, nhâncách cao đẹp, tr[r]
Ngữ văn 11CHỮ NGƯỜI TỬ TÙ(Nguyễn Tuân)KẾT QUẢ CẦN ĐẠT Kiến thứcCảm nhận được vẻ đẹp nhiều mặt của nhân vật Huấn Cao, hình tượng lý tưởng trong tác phẩm. Thông qua đó thấy được cảm hứng ngợi ca tôn vinh cái đẹp, sự ngưỡng mộ trân trọng trước tài hoa nghệ sĩ và tình yêu đối với n[r]
thẳng, hồi hộp. Y thừa biết tính ông Huấn “vốn khoảng, trừ chỗ tri kỉ, ông ít chịu cho chữ”. Làm sao đây,chỉ trong ít ngày để có thể lấp đầy khoảng cách giữa “cai ngục” và “tử tù”, để thành “tri kỉ” của ông Huấn? “Viên quản ngục khổ tâm nhất là có một ông Huấn Cao trong t[r]