--- Thầy và chuyến đò xưa Lặng xuôi năm tháng êm trôi Con đò kể chuyện một thời rất xưa Rằng người chèo chống đón đưa Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều Bay lên tựa những cánh diề[r]
Loang loang ánh nhìn , loang loang nét môi Vang tiếng nô đùa , vẳng giọng đọc bài Rộn rịp nhịp trống vào ra mỗi buổi ... Và cậu trò nhỏ , nghèo , đói mà run "Cậu bé" ngồi đây tay vẫn run run Không còn đói mà thương thầy già yếu ! Con khỏi lo . Thầy tiền vơi gạo thiếu Chu[r]
quãng đường còn lại. Nhưng càng lúc họ như càng sa vào thứ lưới giăng sẵn, bà già phải lom khom gần như bò. Anh thanh niên thì ngậm tăm không thèm mở miệng giải thích.Cũng may, cảnh mê hồn trận ấy kéo dài không lâu, và họ lại bước ra quãng đồng, bà già lại cảm thấy trên bầu trời có những chòm sa[r]
Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa Lặng lẽ chở từng dòng người xuôi ngược Khách sang sông tiếp hành trình phía trước Có ai nhớ chăng hình ảnh con đò.. Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến[r]
đò năm xưa... + Trong quan sát để miêu tả, người ta phải tìm ra cái mới, cái riêng.Không có cái mới cái riêng thì không có văn học.. Bài 3 : Từ gợi ý của bài văn trên, em hãy đặt câu[r]
Toàn cảnh sông dài, trời rộng tưởng như rất hùng tráng nhưng tuyệt nhiên không có lấy một bóng con người; không một chuyến đò, đồng thời cây cầu – biểu tượng gắn kết, tạo sự gần gũi g[r]
Tiếng gọi bò những cánh đồng dưới lửa Nếu anh còn được sống , làm đồng dao chim hồng nhạn bay về… Từ chuyến đò giáp ranh mở đường vào thành phố Năm anh em trong chiếc xe tăng còn lại mấy người? Trước người mẹ tay bồng con, tay cầm súng
Tiếc là con nhiều khi Còn thua xa Kim Trọng Tình yêu xa như mộng Có tái hợp bao giờ! Tiếc là con nhiều khi Ngu ngơ trong phiền trược Xa cố hương chưa về Nhớ mẹ già tóc bạc Nhớ thầy nhớ câu hát “Ai có về miền Trung…” Lại mong – dù khoảnh khắc Gặp lại thầy xưa không ?
Thầy đưa những chuyến đò đầy qua sông ... Gửi Về Cô Giáo Dạy Văn Có thể bây giờ cô đã quên em Học trò quá nhiều, làm sao cô nhớ hết Xa trường rồi, em cũng đi biền biệt Vẫn nhớ lời tự nhủ: sẽ về thăm. Có thể bây giờ chiếc lá bàng non Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm Ai[r]
TRANG 1 THẦY VÀ CHUYẾN ĐÒ XƯA LẶNG XUÔI NĂM THÁNG ÊM TRÔI CON ĐÒ KỂ CHUYỆN MỘT THỜI RẤT XƯA RẰNG NGƯỜI CHÈO CHỐNG ĐÓN ĐƯA MẶC CHO BỤI PHẤN GIỮA TRƯA RƠI NHIỀU BAY LÊN TỰA NHỮNG CÁNH DIỀU[r]
Tháng năm dầu dãi nắng mưa Con đò trí thức thầy đưa bao người Qua sông gửi lại nụ cười Tình yêu con gửi lại người cha thương Con đò mộc - mái đầu sương Theo con đi khắp muôn phương mai n[r]
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ... Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại Mái chèo đó là những viên phấn trắng Và thầy là người đưa đò cần mẫn Cho chúng con định hướng tương lai Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Hỡi bạn y lâm ai có hỏi Ðò xưa bến cũ có ta đây Từ thái độ của Nhân Sư có thể thấy được thái độ của Nguyễn Ðình Chiểu: Yêu nuớc nhưng bất lực đến dày vò tâm hồn: Ðã cam chút phận dở dang[r]
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ... Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại Mái chèo đó là những viên phấn trắng Và thầy là người đưa đò cần mẫn Cho chúng con định hướng tương lai
SƠ ĐÒ PHẢN ỨNG HÓA HỌC HỮU CƠSƠ ĐÒ PHẢN ỨNG HÓA HỌC HỮU CƠSƠ ĐÒ PHẢN ỨNG HÓA HỌC HỮU CƠSƠ ĐÒ PHẢN ỨNG HÓA HỌC HỮU CƠSƠ ĐÒ PHẢN ỨNG HÓA HỌC HỮU CƠSƠ ĐÒ PHẢN ỨNG HÓA HỌC HỮU CƠSƠ ĐÒ PHẢN ỨNG HÓA HỌC HỮU CƠSƠ ĐÒ PHẢN ỨNG HÓA HỌC HỮU CƠSƠ ĐÒ PHẢN ỨNG HÓA HỌC HỮU CƠSƠ ĐÒ PHẢN ỨNG HÓA HỌC HỮU CƠSƠ ĐÒ PHẢN[r]
Lặng lẽ giữa đêm đông Ánh đèn luôn toả sáng Soi rõ mái tóc ai Miệt mài trang giáo án Lặng lẽ giữa dòng đời Bao chuyến đò xuôi ngược Bao nhiêu lữ khách qua Vẫn âm thầm lặng lẽ Vẫn phấn tr[r]