Trường THCS Đạ M’Rơng Năm học: 2009 – 2010Tuần 30 Ngày soạn:/ 03/ 2010Tiết 11 Ngày dạy :/ 03 / 2010ÔN TẬP BÀI HÁT: NỐI VÒNG TAY LỚNÔN TẬP ĐỌC NHẠC: TĐN SỐ 3ÂM NHẠC THƯỜNG THỨC: NHẠC SĨ NGUYỄN VĂN TÍ VÀ BÀI HÁT MẸ YÊU CONI.Mục tiêu :• HS được ôn bài hát Nối vòng tay[r]
Con yêu mẹ - Nơi tôn vinh giá trị tình mẹGiữa nhịp sống bận rộn, hối hả, có đôi khi chúng ta lướt qua những khoảnh khắc bình dị, những lời nói chân chất nhưng chan chứa từ tình yêu của mẹ, rồi đến lúc giật mình tiếc nuối, khao khát níu thời gian quay về chỉ mong cất lên b[r]
Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Có thể nhiều người sẽ trả lời là bố, là ông hay là bà. Còn riêng tôi, hình ảnh người mẹ sẽ mãi là hình ả[r]
đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ khơng có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con khơng cần mẹ nữa! ” Cứ tưởng, tơi sẽ ăn 1 cái tát đau điếng. Nhưng khơng mẹ chỉ lặng người, 2 gò má tái nhợt, Khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tơi khơng dám nhìn thẳng vào mắt [r]
trằn trọc, lấy hết can đảm đẻ nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc n[r]
chạy ra lấy khăn, giặt ướt và đắp lên trán đang nóng như lửa của mẹ. Sau đó, tôi gọi điện cho bố để hỏi xem mẹ uông thuốc j để hạ sốt. Uống xong, tôi dặt mẹ nằm xuống để mẹ nghỉ. Tuy vậy nhưng trong đầu tôi kho thể thoát được ý nghĩ về con 6 môn Toán hôm nay. Cho đ[r]
Người thứ haiMẹ đừng buồn khi anh ấy yêu conVì trước con anh ấy là của mẹAnh ấy có thể quên con - một thời trai trẻNhưng suốt đời anh ấy yêu mẹ, mẹ ơiMẹ đã sinh ra anh ấy trên đờiHình bóng mẹ lắng vào tim anh ấyDẫu bây giờ con có được yêu
“NAI” xếp dưới hình con nai rồi hướng dẫn bé đánh vần. Khi bé đã nhận biết được hầu hết mặt chữ, cha mẹ lại phát triển trò chơi ở cấp độ cao hơn như sắp xếp những chữ và vật có cùng chữ cái đầu như chữ C: cá, cua, cò, công…. - Cha mẹ cần làm gương cho con, sửa sai cho bé[r]
Tâm sự tuổi giàTháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh nhưng chi có hiểu đời mới sống thanh thản, sống thoải mái.Qua một ngày mất một ngàyQua một ngày vui một ngàyVui một ngày lãi một ngàyHạnh phúc do mình tạo ra, vui sướng là mục tiêu cuối[r]
hay trên giường ấm nệm êm trong phòng ngủ. Tiếng hát ru ấy ngân lên trong trái tim của mẹ khi mẹ địu con giã gạo, tỉa bắp trên núi, khi mẹ “chuyển lán”, “đạp rừng” hoặc trên đường ra chiến trường để giành trận cuối. Như vậy, bà mẹ Tà Ôi là một người mẹ lao đ[r]
Căm phẫn đứa con xích chân, hành hung mẹCập nhật lúc 09/01/2011 02:18:00 PM (GMT+7) - Hàng xóm phát hiện báo, nhưng anh con trai không tin, bảo mẹ giả vờ nên không đưa đi cấpcứu mẹ. Sự lạnh lùng vô cảm của người con trai với những lời hỗn láo đã kết thúc cuộc đờingười mẹ[r]
Trẻ sẽ làm một cách gượng ép. Trẻ không được rèn luyện để có thói quen nói "Cảm ơn" và "Xin lỗi" giống như các trẻ em phương Tây. Cha mẹ phải là những tấm gương sáng của con! Theo các chuyên gia tâm lý, trẻ con rất hay quan sát và bắt chước bố mẹ, những người gần gũi xung quanh[r]
hiểu cảm xúc của con, nói với nó: “Mẹ biết không chơi nữa là điều thực sự khó đối với con nhưng bây giờ đã đến lúc phải về nhà rồi”. Như vậy, bé sẽ hợp tác hơn. (Theo Lamchame) Làm gì khi con hay cắn? Em bé đang mọc răng cắn vì ngứa lợi. Với trẻ 12 tháng tuổi, cắn cũng[r]
+ Tình mẹ gửi gắm trong lời ru - Chủ đề: Viết về tình mẫu tửVăn bản tự học có hướng dẫn: CON CÒ (Chế Lan Viên)I.GiỚI THIỆU CHUNG1. Tác giả2. Tác phẩmII. ĐỌC - HIỂU VĂN BẢN1. Cấu trúc2. Nội dung a) Đoạn 1 - Con cò là hình ảnh quen thuộc trong ca dao-dân ca và những lời hát ru ngọ[r]
những mốt này đến mốt kia và ăn mặc thật giống với một diễn viên điện ảnh mà con yêu thích. Mẹ không vui và chỉ nói: đừng đánh mất những gì riêng nhất thuộc về mình. Con sẽ không còn là con nữa, mà là một bản sao của người khác. Khi con đi đâu xa nhà, mẹ đều[r]
Đề bài : Nỗi niềm của tôiBài làm:Hôm nào cũng vậy, tan học lúc 5 giờ 15 phút mà tôi lại không muốn về nhà, ước gì đường về nhà cứ dài mãi, dài mãi...Bước trên đường , tôi đã cố gắng vui vẻ, cười nói để quên đi nỗi sợ hãi khi về đến nhà. Nhưng lòng tôi lại nặng trĩu khi nhìn thấy hình dáng ngôi nhà m[r]
của một người mẹ miền núi yêu nước trong những năm tháng chống Mĩ khó khăn, gian khổ. Theo lời ru (và cũng là tình yêu thương của mẹ), theo bước chân của người mẹ Tà Ôi, không gian cũng được mở rộng dần: từ sân (khi mẹ giã gạo) đến ngọn núi Ka Lưi (khi mẹ đi[r]
không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy dược cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tui thấy hối hận? Phải chăng tui đang thèm khát yêu thương? …Suy nghĩ miên man làm tui thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi,[r]
nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, c[r]