Trong xã hội phong kiến ngày xưa thì một người phụ nữ hoàn hảo phải có đủ “tứ đức”, tức là “công”, “dung”, “ngôn”, “hạnh”. “Tứ đức” là khuôn mẫu để người phụ nữ hoàn thiện nhân cách. Tuy nhiên, ở mỗi hoàn cảnh, mỗi tầng lớp thì thứ tự của bốn phẩm chất trên có sự sắp xếp khác nhau. “Công” là nữ[r]