lừng danh khác của Sài Gòn thời đó góp phần giới thiệu tác phẩm của Sơn – đó là nữ ca sĩ Lệ Thu. Khánh Ly là người thứ ba và là người hát toàn bộ các nhạc phẩm của Trịnh Công Sơn. Lần đầu chính Sơn chủ động tiếp xúc với Khánh Ly tại phòng trà Night Club ở Đà Lạt bằ[r]
con tim, không chỉ ở trong nớc mà ở cả bên ngoài biên giới. Vànếu tôi không lầm thì dấu ấn của Sơn đã ít nhiều in trên một sốtác phẩm của một sô nhạc sĩ thời kì sau 1975.Trịnh Công Sơn Văn Cao một số ngời bạn. Có lẽ cũng không cần nghe lại nữa, dù sau này và bây giừoSơn[r]
đó anh là đêm nở đóa hoa vô thường. Khi cái Đẹp lên ngôi (lời kinh là những cái Đẹp) thì sự phụng thờ của anh, một nghệ sĩ suốt đời đi tìm và tôn thờ cái Đẹp, cuộc trùng phùng chỉ là một tất yếu. NGƯỜI NỮ ĐẦU TIÊN VÀ NGƯỜI NỮ CUỐI CÙNGĐó là người đã mang anh đầy bụng. Người đã ru anh từ tiếng khóc b[r]
Trịnh Công Sơn và bức thư 40 năm không gửiNằm trong đống đồ đạc lộn xộn, 40 năm qua, lá thư nhạc sĩ họ Trịnh gửi Joan Baez, người bạn đồng chí hướng nhưng chưa một lần gặp mặt, trở thành kỷ vật vô giá cố nhạc sĩ để lại trên cõi đời trần ai. Ngày 22/6 tới, cả ông và Baez c[r]
thống thiết, tình nghĩa của nhà văn Bửu Ý, người bạn thân bay từ Huế vào. Rồi bất chợt mọi ngườikhông ai bảo ai, cùng hát chung các bài hát nổi tiếng của Trịnh Công Sơn, từ bài Diễm xưa, Hạtrắng, Ướt mi, Một cõi đi về, Nối vòng tay lớn… đến Huyền thoại mẹ. Họ hát mà tràn nước mắ[r]
Đó cũng là thời gian mỗi sáng tinh mơ, mỗi chiều, mỗi tối, khi tiếng chuông Linh Mụ vangxa trong không gian, truyền đi trên dòng sông để đến với những giấc mộng của mình.Thời gian trôi đi ở đây lặng lẽ quá. Lặng lẽ đến độ con người không còn cảm giác về thời gian. Một thứ thời gian không màu sắc, kh[r]
bản được thực hiện theo nguyên bản trong các sưu tập ở nước ngoài. Dù chưa phải là “bức tranh toàn diện” về hội họa của Trịnh nhưng ít nhiều đã giúp công chúng hình dung thêm được một phần cái tôi, một phần gương mặt của ông qua sắc màu. Đúng như họa sĩ Đặng Mậu Tựu, Chủ tịch Liên hiệp các Hộ[r]
TRỊNH CÔNG SƠN VÀ NHỮNG NỐT LẶNG TÌNH YÊU."Có một điều gần như không thay đổi là mùa xuân nào cũng từng ấy bạnbè vây quanh, chỉ có khuôn mặt tình yêu là không như cũ". Người nhạc sĩtài hoa này đã để lại bút tích về cái sự "yêu nhiều mà không hề yêu riêngai" như vậy.Ít nhất có 2[r]
không khí bè bạn. Chúng biểu lộ được cái thân phận du mục của người VN trong thời chiến, trong khi không thể kiếm được tình tự đó nơi những rạp hát hào nhoáng thường là nơi mua bán cảm xúc như những sản phẩm; những nơi đó khó có thể là môi trường thích hợp cho nhạc Trịnh Công Sơn
khúc của Trịnh Công Sơn. Nơi đây đã chứng kiến sự thăng hoa và sức sáng tạo mạnh mẽ của một thiên tài: Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.Nếu không là không gian Qui Nhơn, chắc gì Trịnh Công Sơn đã để lại cho đời những Diễm xưa, Lời buồn thánh, Biển[r]
tất cả những biểu hiện nhiều màu sắc luôn luôn được Trịnh Công Sơn đem thuật lại với một cô gáinào đó biết chăm chú nghe chàng, làm thành "tình ca Trịnh Công Sơn", vì thế không trách người taquở rằng tình ca Trịnh Công Sơn nghe buồn; thự[r]
Đứa con thơ đã tìm về nhà Đất hoang vu khép lại hẹn hò... Trịnh Công Sơn viết nhạc cũng như làm thơ vì anh gần gũi với cả hai lãnh vực của nghệ thuật này. Với anh, không có sự phân chia ranh giới giữa hai bộ môn nghệ thuật ấy “có lẽ đã lâu lắm rồi tôi hoàn toàn quên lãng cái biê[r]
Người tình trong ca khúc "Tôi ơi! Đừng tuyệtvọng" Nhạc sĩ của những bản tình ca Trịnh Công Sơn đã buồn tha thiết khi "từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ". Dường như trong các ca khúc của anh luôn thấp thoáng những mối tình, khi thì như nắng như mưa, khi như sương n[r]