Thằng Cứng là đứa học trò tối dạ, học dở nổi tiếng. Học dở lại dơ dáy. Mũi nó thò lò, quần áo lúc nào cũng vấy mực. Nước da của nó lại xám xạm, cả cái vẻ mặt của nó cũng cũ, cũ mèm. Nó học kh[r]
"Cô đơn thay là cảnh thân tù!Tai mở rộng và lòng sôi rạo rựcTôi lắng nghe tiếng đời lăn náo nứcỞ ngoài kia vui sướng biết bao nhiêu"Bao trùm lên khổ thơ là cả một tâm trạng "cô đơn". Lần đầu tiên gặp "cảnh thân tù" Tố Hữu cảmthây cô đơn, thèm khát cuộc sống rộn rã bên ngoài. Và người t[r]
Trăng- hình ảnh giản dị mà quen thuộc, trong sáng và trữ tình. Trăng đã trở thành đề tài thường xuyên xuất hiện trên những trang thơ của các thi sĩ qua bao thời đại. Nếu như “ Tĩnh dạ tứ” cũa Lí Bạch tả cảnh đêm trăng sáng tuyệt đẹp gợi lên nỗi niềm nhớ quê hương, “ Vọng nguyệt” của Hồ Chí Minh[r]
Nếu phải viết về một người vĩ đại thì tôi sẽ viết về cha tôi. Trên đời này, có lẽ tình mẹ dễ cảm nhận hơn tình cha bởi lẽ đứa con nào cũng được mẹ mang nặng đẻ đau, được mẹ chăm nom từng bữa ăn, tấm áo. Nghĩa mẹ dạt dào như nguồn nước, như trong lời ca dao, song tình cha thì cao vời vợi, chỉ trong h[r]
Anh hôm nay anh khác xưaSáng tác: Khánh ĐơnAnh hôm nay đang mộng mơ về một người mà khác em bây giờCứ thấy anh im lặng bên emChẳng nói cười như trước, vòng tay chẳng như xưa...Hôm nay anh không nắm tayHôm nay môi hôn nhạt phai và nụ cười xen tiếng thở dàiHú hu hùNhững phút bên nhau tựa[r]
Trưa nay đi học về, vì bụng đói nên tôi cố đi nhanh hơn. Nhưng phía trước, một dòng người quá đông đã cản đường, lại, nghe có tiếng kèn nữa. Thì ra là một đám tang. Dàn bài I. MỞ BÀI Giới thiệu chuyện: gặp đám tang - lúc trưa - trên đường đi học về. II. THÂN BÀI Diễn biến: + X[r]
Trăng- hình ảnh giản dị mà quen thuộc, trong sáng và trữ tình. Trăng đã trở thành đề tài thường xuyên xuất hiện trên những trang thơ của các thi sĩ qua bao thời đại. Nếu như “ Tĩnh dạ tứ” cũa Lí Bạch tả cảnh đêm trăng sáng tuyệt đẹp gợi lên nỗi niềm nhớ quê hương, “ Vọng nguyệt” của Hồ Chí Minh thể[r]
Có một bài ca như thế. Cũng có những năm tháng không bao giờ quên, không phai mờ trong ký ức nhiều thế hệđã qua, hôm nay và mai sau. “Có một bài ca không bao giờ qụên..." Có một bài ca như thế. Cũng có những năm tháng không bao giờ quên, không phai mờ trong[r]
Hạnh phúc của một tang gia là tựa đề chương XV của tiểu thuyết Số đỏ. Ở chương này, Vũ Trọng Phụng miêu tả đám tang của cụ cố tổ, qua đó dựng lên một màn hài kịch với mâu thuẫn trào phúng, chân dung biếm hoạ có giá trị tố cáo sâu sắc. Làm nên giá trị của chương XV chính là nghệ thuật tr[r]
BÀI LÀM Tranh 1: Giôn bị bỏ rơi giữa lúc bị thương. Giôn và Bin khập khiển đi xuống bờ suối. Mỗi người mang một khẩu súng trường. Cả hai đều rất mệt mỏi và đói. Giôn bỗng trượt chân suýt ngã. Anh bỗng thốt lên đau đớn: Bin, mình bị trật khớp rồi.Bin vẫn lảo đảo lội qua suối. Giôn giật lại gọi[r]
“Sao anh lại đánh em thế này… đừng đánh em nữa anh ơi” Mới chiều hôm qua đây thôi, trên đường đi học về tôi gặp một cảnh tượng thật đau lòng, một người đàn ông đánh tới tấp vào mặt, lưng một người phụ nữ. Vừa cố chống chọi với cơn khát bạo hành của chồng, chị vừa khóc lóc van xin: “Sao anh lại đánh[r]
Ở một nhà ga nọ, có một nhà văn tuổi đã cao đi mua vé tàu nhưng quên không mang theo kính ĐỀ BÀI Nghe và kể lại câu chuyện “Tôi cũng như bác”. BÀI THAM KHẢO Ở một nhà ga nọ, có một nhà văn tuổi đã cao đi mua vé tàu nhưng quên không mang theo kính nên không đọc được bản thông báo của nhà ga. Ông b[r]
Đây là ý kiến của Edouard, một cố nghị trưởng Pháp, mà câu nói đầy đủ là: “Văn hóa, đó là cái còn lại khi người ta đã quên hết cả, đó là cái vẫn thiếu khi người ta đã học đủ cả” Đây là ý kiến của Edouard, một cố nghị trưởng Pháp, mà câu nói đầy đủ là: “Văn hóa, đó là cái còn lại khi người ta đã q[r]
đám tang của cụ cố tổ là hành trình xuống mộ của toàn xã hội thực dân phong kiến. Bởi sự dối trá, tàn nhẫn của nó đã đến hồi bộc lộ trắng trợn, vui vẻ ầm ĩ thế kia thì ai để cho nó tồn tại, làm trò hề mãi được. Tiếng cười căm hờn mãnh liệt cái xã hội thực dân phong kiến tư sản, cái xã hội mà Vũ[r]
Câu nói trên bác bỏ quan niệm trau dồi văn hóa một cách thụ động, nhồi nhét và khẳng định quan niệm chủ động học tập, rèn luyện văn hóa. I. Mở bài Đây là ý kiến của Edouard, một cố nghị trưởng Pháp, mà câu nói đầy đủ là: “Văn hóa, đó là cái còn lại khi người ta đã quên hết cả, đỏ là cái vẫn thiế[r]
Đây là ý kiến của Edouard, một cố nghị trường Pháp, mà câu nói đấy là: Văn hoá, đó là cái còn lại khi người ta đã quên hết cả, đó là cái vẫn thiếu khí người ta đã học đủ cả (La culture, cest qui reste quand con a tout oublie cest ce qui manque quand on a toun appris). Thoạt nghe, câu nói có vẻ nghị[r]
Nếu bạn cần đến persona nghĩa là bạn đã không đi thăm dò đầy đủ - một bộ persona khá chặt chẽ trong playbook marketing nội dung có thể thể hiện rằng bạn đã siêng năng nắm bắt tất cả nhữn[r]
Thanh minh đi tảo mộ là một phong tục đẹp. Những kẻ tha hương bên trời Tây, ai còn nhớ? Thanh minh năm nào cũng vậy, bố mẹ cho hai chị em được về quê ngoại tảo mộ ông bà và cậu Quang. Lần nào chuẩn bị đi, chị Hoa và em đều náo nức, đêm nằm ngủ chỉ mong trời sáng. Chiều hôm trước, mẹ đã mua đ[r]
Khi bàn về phương pháp học tập, trau dồi văn hoá, có người cho rằng:"Văn hoá, đó là cái còn lại khi người ta đã quên hết cả". Em hãy gãi thích câu nói trên Dàn bài 1. Mở bài - Đây là ý kiến của Edouard, một cố nghị trường Pháp, mà câu nói đấy là: "Văn hoá, đó là cái còn lại khi người ta đã quên h[r]