Chưa bao giờ người ta thấy xuất hiện cùng một lần một hồn thơ rộng lớn như Thế Lữ, mơ màng như Lưu Trọng Lư, hùng tráng như Huy Thông, trong sáng như Nguyễn Nhược Pháp, ảo não như Huy Cận, quê mùa như Nguyễn Bính, kì dị như Chế Lan Viên., và thiết tha, rạo rực, băn khoăn như Xuân Diệu (Thi nhân Việt[r]